Gái một con...

Tôi đã qua 25 cái xuân xanh. Tôi có một con gái 3 tuổi. Tôi chưa chồng!

Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, gia đình bình thường đủ để nuôi tôi tốt nghiệp một trường đại học vào hạng nhất nhì thành phố. Tôi không xinh đẹp, không sắc xảo nhưng được cái có duyên, duyên ngầm, người yêu tôi bảo thế.
Anh hơn tôi gần một con giáp, làm việc trong ủy ban huyện của một tỉnh nào đó xa lắm ở tận ngoài bắc. Anh vô Sài Gòn để học tiếp thạc sĩ. Tôi và anh yêu nhau từ bao giờ tôi cũng biết, chỉ biết, khi ra trường tôi và anh cùng ở chung.


Rồi tôi có thai. Tôi phát hiện anh đã có vợ ở quê và một con trai 3 tuổi. Khi thai đã được 3 tháng, tôi quyết định nuốt nước mắt đi phá. Tôi phát hiện ra tôi bị bệnh tim, bác sĩ bảo việc phá thai rất nguy hiểm. Anh nhìn tôi, đôi mắt lo âu; tôi mỉm cười nói anh đi bệnh viện khác chắc sẽ phá được. Anh có công việc về quê công tác, tôi lẳng lặng chuyển phòng.
Một mình tôi đối mặt với thời kì thai nghén, cắt đứt liên lạc với mọi người kể cả ba mẹ và cả anh. Tôi nhận việc về nhà làm, lên mạng xem những thứ cần mua cho kì sinh nở. Ngày sinh, bên cạnh tôi chỉ có cô bạn thân 4 năm đại học, một giọt nước mắt chảy ra từ tận trong tim.

Chuyện tôi có con mà chưa có chồng, ừ thì đối với tôi nó là chuyện bình thường vì tôi đã chịu quen những lời tai tiếng, nhưng đối với nhiều người đó là chuyện có thể nói trong hàng giờ, hàng ngày mới hết chuyện.
Tôi vẫn âm thầm nuôi con một mình.
Nhiều ngày lễ tết tôi ao uớc có một ai bên cạnh để chia sẽ, để an ủi tôi; nhưng vì con mà tôi gắng sống.
Rồi mẹ tôi không biết bằng cách nào đó, mẹ biết nơi tôi ở. Mẹ đến phòng trọ tôi, nhìn tôi bằng đôi mắt hoen ướt không nói nên lời. Chính lúc đó, tôi biết, trong cuộc đời tôi đã làm sai quá nhiều điều, làm khổ quá nhiều điều cho mẹ tôi. Mẹ đã gìa đi nhiều sau nhiều năm không gặp. Tôi đã không suy nghĩ đến mẹ tôi, tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình.
Nếu lúc đó tôi nói với mẹ, nếu lúc đó tôi chịu nghe mẹ khuyên bảo.... nhưng tôi... sợ......
Tôi sợ những thái độ gắt gao của một gia đình gia giáo, tôi sợ ba tôi, tôi sợ họ hàng tôi...
Tôi chỉ muốn một mình tôi chịu khổ. Nhưng bây giờ thì tôi hiểu, mẹ khổ hơn tôi rất nhiều, mẹ phải nghe lời trách mắng của cha rằng " con hư tại mẹ", mẹ phải nghe những lời bàn tán của hàng xóm gấp tôi hàng ngàn lần, mẹ phải nghe những điều tai tiếng từ họ hàng nội ngoại...
Tôi chỉ biết ngàn lần xin lỗi mẹ.
Con tôi nay đã 5 tuổi, nhiều người đàn ông vẫn tìm đến tôi; nhưng tôi muốn làm người mẹ một con hạnh phúc. Tôi không còn quá trẻ để bước trên tình trường nữa, tôi không đủ can đảm để chia sẻ hạnh phúc với một người đàn ông. Tôi có thể tự một mình tôi nuôi con, dạy cho nó những điều hay lẽ phải, dạy cho nó đừng đi theo vết xe đổ của mẹ.
Tôi nghĩ rằng, gái một con không hẳn là không tốt, nhưng trước khi xác định một mình mình nuôi con, hãy suy nghĩ cho thật kĩ càng; nhớ chia sẽ với mẹ vì mẹ là người duy nhất có thể hiểu rõ con gái. Đừng quá đau khổ với những lời đàm tiếu, miệng thiên hạ không thể tránh khỏi.

Post a Comment